'Chú không thích bị gạt, cháu cho chú chỉnh lại cân, rồi ra giá mới. Nếu hợp lý chú sẽ mua hết', tôi nói với cô bé bán cua.
'Y bác sĩ vẫn tập trung làm việc, không ai rời bỏ vị trí hay có phản ứng lại' người nhà bệnh nhi mất bình tĩnh.
Ở tuổi 70, tài sản kếch xù, nhưng thay vì đi du lịch, khám phá thế giới, bà chủ tiệm bánh thích ở nhà dậy làm việc từ 4h sáng.
Vợ chồng tôi ra bãi hàng second-hand lựa đồ nội thất, quần áo đơn giản, dễ phối đồ là được.
Trước đây tôi hay bị ốm, cảm giác sức khỏe tuột dốc không phanh ở tuổi trung niên.
Từ khi ra trường đi làm, kiếm được bao nhiêu tiền, tôi đều đưa hết cho mẹ giữ hộ. Mẹ tôi sau đó mang tiền đi mua vàng để dành.
Người cha già khắc khổ chắp tay ở toà như chịu lây hình phạt của con mình.
Tuổi 40 quyết tâm giảm béo vì bị bác sĩ mắng do gan nhiễm mỡ, mỗi tuần tôi giảm một kg, dù không nhịn đói, uống cà phê mỗi ngày.
'Mọi của cải, đất đai, nhà cửa sau này đều dành cho con trai, còn phận con gái sẽ chẳng có gì', mẹ nhấn mạnh từ khi tôi còn nhỏ.
Cứ mùa hè đến mang theo nắng nóng, là chung cư nơi tôi ở thường xuyên bị mất điện.
Gia đình tôi cuống cuồng vì khối lượng kiến thức lớn, trước đó hỏi thì giáo viên bảo học gì thi nấy.
Hàng loạt vụ làm giả sữa bột, dầu ăn, mì chính bị triệt phá trong thời gian ngắn.
Còn bạn tôi 60 tuổi đã tổ chức tiệc mừng thọ, ăn trước ngồi trên để tập làm 'cụ'.
Thịt heo tăng 40%, thịt bò tăng 10%, thịt gà tăng 15%, cá tăng 20%... bữa cơm 50.000 đồng cho ba người giờ chỉ toàn rau, đậu, dưa cà.
Thấy sạp sầu riêng bán 50.000 đồng/kg trong khi giá thị trường 70.000-90.000 đồng, tôi mua liền hai trái, về nhà mới phát hiện bị cân thiếu 2 kg.
Định cư ở Hà Nội gần 20 năm, nhưng hai vợ chồng vẫn chấp nhận sống trong căn nhà trọ tạm bợ, chật hẹp ở một làng quê ven đô.
Thấy giá vàng liên tục tăng, nhiều người 'đu đỉnh' kiểu mua ngay - bán liền. Riêng tôi 'tiết kiệm đều đặn, tích trữ thông minh, và chờ thời cơ'.
Nhiều sinh viên hỏi tôi trong hoang mang, lo sợ rằng liệu bằng cấp có còn cần thiết khi AI đang ngày càng phát triển.
Đến khi thấy người bạn chẳng may bị nạn, gia đình kiệt quệ, tôi mới thức tỉnh.
Khởi nghiệp bằng việc đi bỏ mối bánh mì, lãi 10% mỗi ổ (chưa trừ chi phí), sau 10 năm, mẹ tôi gây dựng được cơ nghiệp đáng mơ ước.
Nếu rơi vào tay thợ giỏi, cục nóng được đưa lên cao một cách nhẹ tênh, an toàn. Tiền công giữa hai nhóm thợ này có nên khác nhau?
Ngày cuối cùng rời công ty, tay cầm thùng carton đựng đồ cá nhân, bước đi như một kẻ bị ruồng bỏ, nhưng mặt tôi vui như trúng xổ số.
Sau khi người tiêu dùng nhận tiền bảo hiểm bồi thường, trách nhiệm của hãng xe dừng lại ở đó, hay vẫn phải chịu trách nhiệm độc lập?
Để có tiền tổ chức bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, cậu bạn sinh viên nghèo của tôi phải 'cắm' chiếc xe máy duy nhất mà bố mẹ mua cho.
Phường mới Thanh Châu chẳng hạn, có thể thêm tên thành phường Thanh Châu - Hội An.
'Tiền để đâu cho hết', tôi đứng lặng trước câu hỏi có phần vô tư của người hàng xóm.
Bộ bàn ghế làm việc tôi mua đắt tiền bị đem thanh lý, bàn ăn cơm cũng là bàn làm việc.
Lúc vàng lên 73 triệu đồng một lượng, tôi mang ra tiệm bán lại. Thế nhưng, chủ tiệm nói 'chỉ thu mua với giá 54 triệu đồng'.
Mỗi buổi chợ, gom rau quả bỏ mối nhà hàng, chị kiếm được không dưới 700.000 đồng, một tháng lời hơn 20 triệu, gấp đôi công nhân khu công nghiệp.