Nếu không phải đi chung với bạn bè, tôi luôn ngồi quán bán ly cà phê 25 nghìn, trà đá nước lọc miễn phí, uống thoải mái.
Học trường công từ lớp 1 nhưng con tôi có IELTS 8.0, điểm trung bình trên lớp 9,5, đặt mục tiêu 1.500 điểm SAT để săn học bổng du học.
Già không có nghĩa là yếu, mà phải khỏe, tự lo được cho bản thân trước khi nhờ người khác, để con cháu nhẹ gánh, xã hội bớt áp lực.
Đôi khi tình yêu lãng mạn tan vỡ vì những 'ưu tiên thực tế'.
Cứ nghĩ thành phố lớn nhiều bệnh viện, việc cấp cứu sẽ thuận lợi, nhưng tôi không ngờ bệnh nhân vẫn phải chạy lòng vòng tìm nơi còn giường trống.
Nếu ai cũng suy nghĩ "mừng cưới vì tình cảm, không phải vì suất ăn", tôi tin đám cưới sẽ nhẹ nhàng và ý nghĩa hơn nhiều.
Mỗi khi tôi đề cập đến chuyện chi tiêu này, vợ luôn nói là 'làm đẹp cho bản thân'.
Từ một người lười vận động, chỉ chạy được vài trăm mét đã thở dốc, sau nửa năm, tôi chinh phục đường chạy marathon 21 km như một kỳ tích.
Dù đã thỏa thuận tôi lo việc lớn, vợ lo chi tiêu sinh hoạt gia đình, nhưng nghĩ lại, tôi có ích kỷ?
Người yêu chủ động chia tay với lý do là không hợp nhau, không có điểm chung, không cùng tần số sau khi biết tôi còn ở với gia đình.
Tôi là sản phẩm của nền giáo dục công lập, vậy mà khi ra nước ngoài học tập và làm việc, vẫn không hề thua kém bạn bè quốc tế.
Đi giày cao gót, leo cầu thang để lấy khay đồ uống, tôi còn bị nhân viên quán cà phê bắt bẻ: 'Phải có hóa đơn mới được nhận đồ'.
Từ một bà cô trung niên bụng phệ, lưng đau, tôi quyết tâm thay đổi: sáng chạy bộ, trưa tập tạ, chiều bơi, cuối tuần leo núi cùng bạn bè...
Tôi lẻn ra một góc, lặng lẽ ghi tên mình lên phong bì, nhét vội tờ 500.000 đồng, rồi bỏ thật nhanh vào thùng mừng để không ai nhìn thấy.
Chi phí sinh hoạt, tiền học vài trăm triệu một năm của con, tiền nhà, đất, báo hiếu, nuôi em chồng học đại học... tôi đều chủ động lo liệu.
Buồn chán vì không tìm được việc làm, đứa em tôi quen đi tập gym, rồi sau đó thành 'PT gym'.
Tôi có hẹn với khách, đi chung với nhau từ cổng công ty đến quán cà phê. Chọn món, thanh toán xong thì nhân viên phát cho một cái thẻ.
Sau khi ra trường, tôi làm nhiều công việc khác nhau, từ bán hàng đến truyền thông, và nhận ra: kỹ năng viết không chỉ dành cho 'dân học Văn'.