Tôi thuộc Gen Z, năm nay 21 tuổi, là sinh viên năm cuối đại học. Trước khi đi thực tập, tôi từng nghĩ đây sẽ là giai đoạn "dễ thở" nhất trong quãng đời sinh viên: vừa học, vừa làm, được va chạm thực tế nhưng vẫn còn danh xưng "thực tập sinh" để được phép sai. Thế nhưng, khi chính thức bước chân vào công ty, tôi mới nhận ra cảm giác chiếm trọn những ngày đầu của mình không phải là háo hức.
Điều đó không đến từ một sai lầm lớn hay áp lực bị quở trách, mà đến từ rất nhiều điều nhỏ nhặt cộng lại. Từ việc phải thức dậy sớm hơn, di chuyển xa hơn, đến việc ngồi tám tiếng mỗi ngày trước màn hình máy tính với những công việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến tôi lúng túng. Ở giảng đường, tôi có thể xin thêm thời gian để hiểu bài, có thể hỏi lại thầy cô. Nhưng ở công ty, mọi thứ vận hành theo tốc độ riêng của nó, và tôi buộc phải theo kịp, dù chưa thật sự sẵn sàng.
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ khoảng cách giữa kiến thức học đường và thực tế công việc. Những gì tôi từng học giúp tôi hiểu nguyên lý, nhưng khi bắt tay vào làm, tôi vẫn phải học lại từ đầu. Có những thuật ngữ quen mà lạ, những quy trình tưởng như đơn giản nhưng lại cần sự chính xác cao. Tôi sợ hỏi nhiều sẽ bị đánh giá là chậm chạp, nhưng nếu không hỏi thì lại lo làm sai. Chính sự giằng co ấy khiến tôi mệt mỏi hơn cả khối lượng công việc.
Ở công ty, tôi là người nhỏ tuổi nhất trong phòng, là thực tập sinh – vị trí thấp nhất trong một trật tự vô hình. Tôi phải học cách lắng nghe nhiều hơn, quan sát nhiều hơn, cẩn trọng trong từng lời nói, từng email gửi đi. Có những lúc, tôi chỉ muốn được là chính mình như khi còn là sinh viên, nhưng thực tế buộc tôi phải trưởng thành nhanh hơn mong muốn.
>> Tôi 'ngộp thở' vì thấy mình thua kém bạn đại học
Là sinh viên năm cuối, tôi hiểu rằng kỳ thực tập không chỉ để hoàn thành tín chỉ, mà còn là bước đệm cho con đường việc làm sau này. Tôi tự nhủ mình phải cố gắng, phải thể hiện năng lực, phải chứng minh rằng mình xứng đáng được giữ lại. Nhưng càng đặt nhiều kỳ vọng, tôi càng dễ thất vọng khi thấy mình chưa làm được như mong đợi.
Những ngày về nhà muộn, tôi tự hỏi: liệu mình có phù hợp với môi trường này không, liệu mình có chọn đúng ngành không? Có những buổi tối, tôi cảm thấy kiệt sức không phải vì làm việc quá nhiều, mà vì phải liên tục điều chỉnh bản thân, điều chỉnh cách suy nghĩ, cách giao tiếp, cách làm việc sao cho "đúng chất" một nhân viên công sở. Cảm giác ấy khiến tôi nhận ra rằng đi làm không chỉ là lao động trí óc hay tay chân, mà còn là lao động cảm xúc – thứ mà ở tuổi này, tôi chưa được chuẩn bị đủ.
Dẫu sao, kỳ thực tập cũng giúp tôi nhìn rõ hơn con đường phía trước. Nó không còn mơ hồ như những bài giảng lý thuyết, cũng không hào nhoáng như những lời kể trên mạng xã hội. Thực tế có thể khắc nghiệt, nhưng cũng rất công bằng: nếu tôi chịu học, chịu làm, tôi sẽ tiến bộ. Nếu tôi dám đối diện với cảm giác ấy, tôi sẽ mạnh mẽ hơn sau mỗi ngày.
Tôi nghĩ rằng nhiều bạn trẻ Gen Z giống tôi cũng đang trải qua cảm giác này. Chúng tôi không lười biếng, cũng không thiếu ý chí, chỉ là đang đứng ở ngưỡng cửa chuyển giao giữa học đường và xã hội, nơi mọi thứ đều mới mẻ và áp lực. Thay vì chỉ nói rằng người trẻ cần cố gắng hơn, chúng tôi cũng cần nhiều hơn sự thấu hiểu, sự hướng dẫn và những cơ hội được sai trong giới hạn cho phép.
- Gen Z như tôi không trung thành mù quáng với công ty
- Khó khăn giữ chân nhân viên Gen Z 'không hài lòng là nghỉ việc'
- Công ty tôi như 'nhà trẻ mộng mơ' vì nhân viên làm ít, kêu nhiều
- Nhân viên 9X của tôi ' bật tanh tách' chẳng khác gì Gen Z
- Sếp 9X khổ sở đào tạo nhân viên Gen Z mong manh, mơ mộng
- '9X trước kia cũng không khác gì Gen Z bây giờ'