Tôi 28 tuổi, sống cùng gia đình ở TP HCM. Bạn gái kém 3 tuổi, em sinh ra ở miền Trung và đi làm tại TP HCM. Chúng tôi gặp và tìm hiểu nhau 5 tháng, đã yêu được 3 năm. Cho đến ngày em nói chia tay, tôi vẫn chưa thôi nghĩ đến chuyện tình cảm này. Hơn ba năm biết và yêu nhau, tôi vô cùng hạnh phúc. Trong quãng thời gian đó, chúng tôi có tính cách khá giống nhau và từng học chung trường đại học nên chia sẻ được với nhau về nhiều thứ trong cuộc sống.
Tôi đã tốt nghiệp và đi làm được hơn 5 năm. Những ngày tháng đầu đi làm với mức lương 7 triệu đồng cho đến hiện nay đã hơn 20 triệu đồng. Tôi dành dụm được 1,2 tỷ đồng từ tiền lương và các nguồn thu nhập khác. Ngoài ra, tôi còn phụ giúp ba mẹ một phần để sửa lại căn nhà. Tôi tâm niệm sẽ cố gắng, chăm chỉ đi làm để tích lũy, rồi sau đám cưới hai đứa sẽ có khoản tiền để lo cho cuộc sống gia đình. Em luôn ở bên động viên tôi, là hậu phương vững chắc, tiếp thêm sức mạnh, động lực để tôi phấn đấu đạt được những mục tiêu trong cuộc sống.
Khi bắt đầu quen, em là sinh viên năm cuối rồi chập chững xin việc đi làm. Tôi vô cùng thương vì nhìn thấy ở em có những đức tính mình tìm kiếm ở một người phụ nữ sẽ cưới làm vợ. Em ngoan ngoãn, lễ phép, hiểu chuyện, chịu thương chịu khó và tình cảm dành cho tôi chân thành. Cuộc sống của em vất vả hơn tôi nên tôi càng yêu em và muốn được chăm sóc, lo lắng cho em.
Những năm tháng yêu nhau, tôi luôn yêu thương, san sẻ những khó khăn trong cuộc sống của em. Khi đi làm em mua một chiếc xe tay ga, để gửi chiếc xe số về lại quê cho ba mẹ dùng, tôi hỗ trợ em một phần để em có thể mua xe mới. Em đi học thêm Anh văn (em thích học) và học thêm những chương trình khác, tôi đều hỗ trợ, lo lắng, phụ giúp em vì muốn được chăm lo cho em. Em chia sẻ với tôi rằng muốn học thêm để nâng cao kiến thức, nhằm có được công việc tốt hơn trong tương lai. Vì thế ngoài thời gian đi làm, em dành cho việc rèn luyện, học tập.
Mỗi cuối tuần, tôi đều hẹn em và chở em đi siêu thị, luôn dặn em phải ăn uống thật đầy đủ, đủ chất, tránh ăn những món không tốt cho sức khỏe. Tôi chở em vào siêu thị, tư tay mua đồ ăn cho em để em có thể nấu mang theo hàng ngày đi làm, từ những món đơn giản và tốt cho sức khỏe như: ức gà, cá hồi, rau, củ, sữa chua, yến mạch, trái cây... Những việc tôi làm đều xuất phát từ tình yêu chân thành dành cho em, muốn san sẻ chút vất vả trong cuộc sống của em. Những tháng ngày yêu nhau quá đỗi ngọt ngào, chúng tôi chìm đắm trong hạnh phúc tình yêu mang lại.
Mối quan hệ luôn được chúng tôi vun vén vì xác định sẽ cưới nhau, xây dựng một gia đình nhỏ. Chúng tôi luôn đến nhà của nhau chơi, em ở chung với gia đình chị ruột. May mắn, chúng tôi được gia đình hai bên ủng hộ. Gia đình tôi và gia đình em đã gặp gỡ ăn tối, nói chuyện tương lai hai đứa. Tôi vẫn còn nhớ như in khuôn mặt rạng rỡ của chúng tôi vào ngày hôm đó.
Rồi tôi phải xa em hai tháng do công việc, bỗng một hôm em nhắn tin cho tôi muốn chia tay: "Em cảm thấy không còn nhiều nhiệt huyết trong chuyện tình cảm. Em muốn phát triển thêm bản thân, có ý định đi du học, không muốn mất thời gian của anh". Tôi vô cùng sốc, không hiểu vì sao em lại đưa ra lý do như vậy. Suốt hơn 3 năm yêu nhau, chưa khi nào em nói đến chuyện du học. Lẽ ra, khi có những suy nghĩ như trên, em có thể chờ gặp tôi để giải thích và nói cho tôi biết, xem có cách giải quyết nào tốt nhất, thế nhưng em lại không lựa chọn như thế. Một mình em tự quyết định và chỉ thông báo cho tôi.
Có lẽ quãng thời gian trước khi em quyết định như vậy, là em đã có những suy nghĩ, biểu hiện cho việc muốn chấm dứt mối quan hệ này, nhưng những điều đó chỉ diễn ra mập mờ, không rõ ràng. Khi không gặp nhau, chỉ nói chuyện qua điện thoại, tôi không đủ sâu sắc để nhận ra, nên khi biết tin đã sốc lắm. Một tháng sau, chúng tôi gặp nhau để nói chuyện. Tôi muốn biết thật sự đã có chuyện gì mà em lại muốn chấm dứt mối quan hệ này. Gặp nhau, tôi và em rất buồn, em chỉ khóc khi nghe tôi tâm sự. Em nói trước giờ, có lúc em không còn đủ vững vàng, kiên định với sự lựa chọn của mình vì rất thương yêu và nhớ tôi. Chỉ khi xa nhau, em mới đủ sức mạnh để làm điều đó.
Em biết tôi và gia đình đã chuyển đến sống tại nhà mới, em mua tặng món quà mừng ba mẹ tôi. Tôi biết em vẫn còn yêu thương tôi và nghĩ về gia đình tôi. Vậy mà em vẫn kiên quyết với sự lựa chọn của mình, từ bỏ biết bao tình cảm, sự yêu thương và kỷ niệm của hai đứa. Gia đình em khi biết chuyện, ba mẹ em ở quê gọi điện hỏi, em chỉ im lặng. Hai chị ruột của em rất bất ngờ và nhắn tin cho tôi, nói rằng họ rất quý tôi nhưng không thể làm gì được; từ bé em đã độc lập, làm theo ý mình, không nghe ai. Đến ngày hôm nay, đã 6 tháng từ thời điểm tôi và em chia tay, tôi vẫn chưa dừng nghĩ về việc mối quan hệ này đã kết thúc. Mong các bạn chia sẻ cùng tôi.
Mạnh Cường