Tôi làm việc bằng sự nhiệt tình của tuổi trẻ: sẵn sàng ở lại muộn, nhận thêm việc, hy sinh thời gian cá nhân... nhưng bị xem là hiển nhiên.
Suốt gần 10 năm sau khi tốt nghiệp, bạn tôi gần như thất nghiệp, vì cho rằng với bằng Thạc sĩ, không thể làm những việc tàng tàng, lương thấp.
'Làm gấp đôi người khác mà chẳng được ghi nhận', đồng nghiệp của tôi than phiền vì ở lại công ty tới 8–9 giờ tối nhưng lương chỉ 18 triệu.
Tôi đều đặn ở lại làm việc đến 7–8 giờ tối, thứ bảy cũng đến văn phòng, chưa bao giờ đòi tăng lương... nhưng sếp coi như điều hiển nhiên.
Nhìn những đồng nghiệp cũ nhảy việc liên tục, sự nghiệp thăng tiến, lương cao, vị trí tốt... tôi lại tự trách mình khi thu nhập gần như đứng yên.
Mỗi chiều phải chi 40.000 đến 60.000 đồng để order trà sữa với đồng nghiệp, tôi mất nửa triệu một tháng cho thứ đồ uống mà mình không hề thích.
Nhiều người hỏi tôi: 'Thu nhập làm xe ôm công nghệ còn cao hơn lương văn phòng, sao không nghỉ làm mà chạy full-time cho khỏe?'.
Thời gian qua, mọi thứ đều tăng giá, từ bát phở sáng, tiền điện nước, đến học phí của con... nhưng lương của tôi vẫn không tăng tương xứng.
Ở tuổi 37, đi xin việc mới là điều gần như bất khả thi với tôi khi các công ty đều ưu tiên người trẻ, sinh viên mới ra trường.
Tô hủ tiếu 30.000 đồng nay tăng lên 35.000 đồng, suất cơm văn phòng giờ rẻ nhất cũng 40.000 đồng mới đủ no, tôi đau đầu tìm cách tồn tại.
Làm công ăn lương trên thành phố, thu nhập của tôi chỉ 30 triệu, không nhà, không xe, trong khi đứa bạn nghỉ học ở quê có tất cả.
Sợ bị đồng nghiệp đánh giá là keo kiệt, không hòa đồng, nên tôi đành cắn răng đi theo, nhưng cả buổi ngồi lo tuần sau phải ăn mì gói.
Công đoàn khảo sát 3.000 lao động tại 10 tỉnh thành, cho kết quả 73% lao động còn độc thân đắn đo lập gia đình, sinh con vì tiền lương, thu nhập khó trang trải.
Với mức lương nhân viên văn phòng cơ bản chỉ 12 triệu đồng một tháng, tôi giữ nguyên tắc không tiêu quá 50% và làm thêm nhiều nhất có thể.
Em nghĩ có nghỉ việc này cũng không thể tìm công việc khác, khả năng luóng còn thấp hơn bây giờ.
Giữa những bộn bề, gánh nặng tài chính, lo toan nội ngoại, có lúc tôi thấy mình như chiếc chong chóng quay mãi không dừng.
Khẳng định chắc nịch rằng 'em đi làm vì đam mê', nhưng khi tôi hỏi 'có chấp nhận mức lương 10 triệu đồng không?' thì bạn trẻ từ chối ngay.
Bạn càng dễ tính, càng "ngoan" thì lương của bạn càng thấp. Bạn ở càng lâu một nơi thì càng dễ thất nghiệp.
Thất nghiệp hai năm, phải xin việc trong các khu công nghiệp ở Đồng Nai, bản thân có trình độ đại học, nhưng tôi không đạt yêu cầu trẻ, khỏe.
Đa phần các bạn nhân viên trẻ chỗ tôi chỉ vào làm được sáu tháng tới một năm đã xin nghỉ vì chê mức lương 9 triệu đồng quá thấp.