Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, gia đình không nghèo nhưng bố mẹ khá vất vả, chạy vạy kiếm tiền để nuôi chúng tôi. Từ nhỏ tôi đã chứng kiến nhiều lần bố mẹ cãi vã, đánh nhau, khiến tôi rất sợ và ám ảnh. Đến nỗi mỗi sáng, việc đầu tiên khi tôi mở mắt ra là nghe ngóng xem bố mẹ có cãi nhau không, cậu tôi có qua phụ việc cho bố mẹ tôi không (để lỡ bố mẹ đánh nhau sẽ có người can ngăn). Trừ khi bố tôi đi làm ăn xa, tôi mới không phải chứng kiến cảnh cãi vã này. Tôi không hiểu tại sao bố mẹ không thể hòa hợp, ngay cả khi lớn tuổi. Giờ đây khi chúng tôi đã lớn, không còn quá áp lực về kinh tế, bố mẹ vẫn xảy ra cãi vã, xô xát.
Bố mẹ tôi ngoài 60 rồi, vì không hòa hợp nên bố vẫn thường vắng nhà; lúc ở Sài Gòn với chúng tôi, lúc ở chơi nhà bà con. Tôi không muốn bố đi chỗ này chỗ kia như vậy, cũng không muốn bố vất vả kiếm từng đồng như khi chúng tôi còn nhỏ. Tôi thường khuyên bố về nhà với mẹ, mọi chuyện chín bỏ làm mười, để ông bà sống với nhau tuổi già, chăm sóc nhau. Với mẹ, tôi cũng nói như vậy, vì không muốn mẹ ở một mình, có nhiều lúc ốm đau chúng tôi ở xa không lo lắng được.
Thuyết phục mãi, cuối cùng trước tết bố cũng chịu về. Tôi mừng lắm, cảm giác gánh nặng trong lòng đã được gỡ bỏ phần nào, dù trong lòng vẫn thấp thỏm, không biết ông bà có lại cãi nhau không. Vậy mà mấy tuần trước nghe được tin bố mẹ lại đánh nhau, tôi chỉ biết ngồi khóc. Khóc bởi vì quá bất lực, không thể khuyên giải cũng không thể làm gì để thay đổi, mọi hy vọng coi như chấm dứt. Tôi chỉ sợ càng kéo dài lại càng có chuyện không hay xảy ra. Tôi không khuyên nhủ gì nữa, chỉ tìm cách giải quyết.
Có những lúc tôi cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc sống của mình, bởi bao nhiêu nỗi buồn trong cuộc sống đều nếm trải. Chuyện bố mẹ là vậy, lại thêm anh trai tôi. Anh có tố chất làm kinh tế nên khá nhạy bén trong công việc. Vậy nhưng, tính anh khá nóng nảy nên các mối quan hệ về công việc cũng như trong gia đình không được tốt lắm. Điều này cũng khiến anh và chị dâu tôi xảy ra nhiều bất hòa, rồi dẫn đến chia tay. Nhiều lúc nhìn hai đứa nhỏ mà lòng tôi xót xa vô cùng. Nghĩ đến cảnh sau này khi lớn lên, chúng hiểu rõ hơn về sự chia ly của bố mẹ, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến phần nào tâm lý. Nhìn những đứa trẻ vui đùa bên bố mẹ, lòng tôi quặn đau. Mỗi tuần tôi đều cố gắng sắp xếp thời gian cùng chị dâu đưa tụi nó đi chơi. Anh tôi một tuần hay vài ba tuần mới về với lũ trẻ.
Về phần tôi, dù đã gần 30 tuổi nhưng vẫn chưa ổn định, chưa thể lo cho bố mẹ được gì. Tôi không có ngoại hình, công việc cũng chưa ổn, lại thêm tính nhút nhát, thiếu tự tin nên công việc luôn tiến triển một cách ù lì. Trong tình cảm cũng vậy, tôi luôn lo sợ không hợp nhau, nên không dám đến với ai. Với người mình thương, tôi không đủ tự tin để cho mình cơ hội. Cứ như vậy, cuộc sống của tôi nhạt nhẽo trôi qua, dù tôi vẫn cố gắng trong công việc cũng như bổ sung kiến thức chuyên môn.
Thực sự trong lòng tôi luôn muốn cuộc sống của mình có thể dừng lại, không đủ can đảm để tự kết thúc nhưng tôi hay nghĩ như vậy. Biết rằng trong cuộc sống này có rất nhiều người còn khổ hơn mình, mình còn có việc để làm, có bố mẹ ở bên nhưng thực sự tôi không muốn cố gắng nữa. Tôi muốn dừng lại, hay ít ra cũng có thể ở một nơi mà khiến lòng mình bình yên, không phải chứng kiến những chuyện buồn của gia đình. Vậy nhưng điều đó là không thể, tôi vẫn phải sống và đối diện với mọi thứ.
Mấy hôm nay tôi suy nghĩ, mình cứ cố gắng làm việc và học xong (hiện tại tôi học nâng cao chuyên ngành) rồi sẽ tập trung kiếm tiền lo cho bố mẹ và đưa bố hoặc mẹ vào ở cùng mình. Có lẽ đó là giải pháp tốt nhất cho gia đình tôi. Đặt ra mục tiêu này giúp tôi cảm thấy có động lực thêm một chút. Giờ này là 3h sáng, tôi sẽ cố gắng đây là ngày cuối cùng thức khuya như vậy. Tôi sẽ bỏ qua cái tình cảm đơn phương khiến mình mệt mỏi ấy, bỏ qua nỗi buồn về gia đình hiện tại, tập trung vào công việc và học tập để sớm hoàn thành mục tiêu. Hy vọng rằng, sau này nhìn lại tôi có thể cảm thấy bình yên.
Lan Hạ