Tôi từng tin rằng, chỉ cần yêu nhau đủ nhiều thì những khác biệt sẽ dần hòa tan theo thời gian, cưới nhau rồi mọi khoảng cách dần rút ngắn. Cưới được hơn một năm, tôi bắt đầu nghi ngờ chính điều mình từng tin, nghi ngờ cả quyết định của mình. Chồng tôi là người sống nội tâm, ít nói. Trước khi cưới, tôi nghĩ chỉ cần mình đủ kiên nhẫn, đủ yêu thương, anh sẽ dần cởi mở. Vậy mà mọi thứ không hề dễ như tôi tưởng. Anh vẫn sống với thế giới riêng, có chuyện gì cũng ôm trong lòng. Dù là áp lực công việc, khó khăn tài chính, hay cả những vấn đề giữa hai vợ chồng, anh đều giữ im lặng. Có lần tôi hỏi: "Anh có chuyện gì giấu em à"? Anh chỉ lắc đầu: "Không có gì, anh quen rồi, không muốn nói ra làm phiền em".
Tôi là vợ anh, không mong giải quyết thay anh mọi việc, chỉ cần được biết và cùng anh gánh vác, dù chỉ là chút chia sẻ nhỏ. Vậy mà chồng như ngày càng đẩy tôi ra xa. Lâu dần, tôi không còn biết anh đang vui hay buồn, cần gì hay phải chịu đựng điều gì. Chúng tôi sống cùng nhà, ngủ cùng giường, ăn cùng mâm cơm mỗi tối, nhưng khoảng cách giữa hai người lại như hai thế giới không chạm được vào nhau. Có lúc tôi tự hỏi: "Nếu một ngày tôi biến mất, anh có cảm nhận được sự thiếu hụt đó không? Hay chỉ thấy cuộc đời bớt ồn ào".
Tôi không trách anh hoàn toàn, nghĩ chắc anh chưa từng sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân. Anh vẫn sống như một người độc thân, chỉ khác là có thêm người phụ nữ nấu ăn, giặt đồ, hỏi han và chờ đợi trong vô vọng. Còn tôi cũng hơi vội khi nghĩ cưới về mọi chuyện sẽ được giải quyết, thiếu hụt sẽ có cách khắc phục. Giờ nếu chỉ tôi cố gắng, anh chẳng chịu chia sẻ gì, chúng tôi còn giữ được gia đình này không? Tôi không biết mình nên tiếp tục hy vọng hay dừng cuộc hôn nhân này?
Hồng Hạnh