Tôi từng đọc một cuốn sách, trong đó có câu "Trong lòng có chuyện cổ tích thì cuộc sống sẽ giống như chuyện cổ tích". Đã hơn hai mươi mấy năm qua, thời gian phai mờ rất nhiều ký ức nhưng chuyện cổ tích của tôi vẫn chưa có hồi kết. Thời thanh xuân, tôi cũng như bao người con gái khác, chớm nở một mối tình ngây thơ trong sáng. Thật ra "tội nhân thiên cổ" gây ra chính là nhỏ bạn học ngồi bên cạnh. Vì chính nó đã rủ rê tôi cùng đi học thêm. Thế là tôi vô tình biết đến anh, người con trai hơn mình ba tuổi.
Chúng tôi cùng học chung mái trường có tên là "Trung tâm giáo dục thường xuyên". Tôi còn nhớ đó là năm cuối cùng trường tổ chức chương trình học cấp ba - hai năm ba lớp. Tôi vốn háo thắng, luôn muốn là trung tâm của mọi thách thức. Bởi tôi muốn được ba thừa nhận, muốn ông ấy thay đổi cách suy nghĩ "trọng nam khinh nữ. Nhưng đến khi gặp anh, biết được về anh, tôi không còn là tôi nữa.
Chúng tôi học trái buổi nhưng lại tình cờ biết nhau. Anh có hai người bạn thân nhưng tính tình anh hoàn toàn trái ngược với hai người đó. Lúc nào hai người đó cũng kiếm chuyện ăn hiếp tôi. Thời ấy, tôi chả hiền lành gì, cũng thuộc hàng chanh chua khó nuốt. Nhưng anh đối xử với tôi rất tốt, rất hiền mà điều đó tôi hoàn toàn không muốn. Vì như thế trước mặt anh, tôi sẽ tự biến mình thành một chú thỏ con lông trắng nõn nà chờ anh ve vuốt. Chuyện tình của tôi như việc tôi thích hoa lưu ly, nhưng hoa lại thích giọt sương sớm, mà sương sớm lại có chủ nhân rồi.
Tôi còn nhớ một lần khi anh vô tình quay ra sau mượn bút nhưng bút anh không lấy, anh lại lấy mất bàn tay tôi. Lúc đó trong tôi có một cơn sóng đang đánh rất mạnh. Hai năm trôi qua nhanh lắm, nhanh đến nỗi tôi chưa kịp nói lời nào với anh thì đã xa cách. Ngày cuối cùng gặp anh là ở lớp học thêm, tôi đẩy chiếc xe đạp ra khỏi lớp phóng thật nhanh, không dám quay đầu lại vì đôi môi lại mặn nữa rồi.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, tôi đã ngoài 40 tuổi, đã đi một quãng đường dài như thế nhưng chiếc chuông ngày xưa vẫn chưa tháo được. Thời đó, nhỏ bạn thường nói "Mày khó quá, phải cho người ta cơ hội thì mới quên được chứ". Ừ thì tôi cho, tôi cho họ lên chức bạn trai, cho họ lên chức làm chồng và cho họ lên chức làm ba của con tôi nhưng họ lại không cho tôi được cảm giác an toàn, cảm giác muốn dựa dẫm, cảm giác bối rối khi tay chạm tay. Thế rồi tôi quyết định buông tay, tha cho họ cũng như tha cho bản thân.
Nếu có ai tình cờ để ý, sẽ bắt gặp bóng một cô giáo nhỏ vẫn hay chạy xe vòng quanh Thủ Đức, vào quán chè nóng kêu một chén chè trắng quen thuộc rồi lại tiếp tục hành trình đến một ngôi trường. Cô nhìn vào cổng trường, đôi mắt đầy tâm sự, trường còn đây nhưng người không còn nữa. Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao mình vẫn không thể quên. Đó chỉ đơn giản là một cơn gió thoáng qua của thời thanh xuân mà bất cứ người con gái nào cũng từng trải qua, vậy tại sao tôi vẫn nhớ?
Có người nói "thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương dù nó có lớn cách mấy". Tôi đã dùng rất nhiều thời gian quý báu của mình chỉ để quên một quá khứ nhưng nó cứ như chiếc chuông buộc vào chân tôi, khiến mỗi lần di chuyển tôi đều nghe tiếng leng keng. Tôi hy vọng gặp lại anh, gặp lại người đã buộc chiếc chuông ấy. Gặp là để anh giúp tôi tháo chiếc chuông, để tôi có thể sống một cuộc đời mình mong muốn, nhưng anh giờ ở đâu?
Thái Huyền