Tôi 28 tuổi, bạn gái 26 tuổi, mới đi làm thời gian ngắn, đang cố gắng ổn định công việc và cuộc sống. Tôi lớn lên trong gia đình có điều kiện, bố mẹ buôn bán lâu năm, tính cách lại khá truyền thống. Từ lúc mới ra trường, mẹ thường dặn: "Chọn người yêu phải suy nghĩ chín chắn, hợp gia đình". Tôi không để ý lắm, nghĩ rằng chỉ cần hợp nhau, có tình cảm là đủ. Bạn gái xuất thân ở nông thôn, điều kiện gia đình bình thường.
Những tháng đầu yêu nhau, mọi thứ khá êm đềm. Dần dần, tôi nhận thấy khác biệt về cách nghĩ, nhất là chuyện tiền bạc. Từ trước tới giờ, hầu hết các khoản ăn uống, cà phê hay đi chơi tôi đều chủ động trả. Lúc mới đi làm, tôi thu nhập khoảng 25-30 triệu/tháng, chưa dư dả nhiều nhưng cũng không quá khó khăn. Khoảng 8 tháng yêu nhau, bạn gái vào làm ở một công ty mỹ phẩm, rất nhiệt huyết với công việc. Một ngày, em đề nghị tôi mua bộ sản phẩm chăm sóc da trị giá gần 10 triệu đồng để "hỗ trợ" doanh số cho em. Ban đầu tôi từ chối vì đang cần để dành tiền xoay vòng kinh doanh, em nài nỉ mãi nên tôi lại đồng ý. Sau đó, em hay nói đến chuyện cưới và góp tiền mua nhà chung.
Gần đây, tôi hơi bất ngờ khi em đề nghị toàn bộ lương của tôi hàng tháng sẽ do em giữ, rồi phát lại cho tôi một phần để tiêu vặt, ngoài ra, tháng nào cũng phải gửi 5 triệu đồng cho bố mẹ em. Tôi thấy đề nghị này khá nhạy cảm vì chúng tôi chưa cưới và tôi cũng còn phải lo cho gia đình mình. Với mức chi tiêu hiện tại, mỗi tháng yêu nhau đã tốn khoảng 7-10 triệu đồng, thi thoảng đi du lịch tầm 12-15 triệu đồng. Gần đây, em còn nói yêu là phải cho tiền xài riêng thì mới chứng tỏ quan tâm. Tôi băn khoăn không biết mình quá cổ hủ hay do khác biệt gia cảnh nên em nghĩ như vậy. Trước đây, những người tôi quen đều không đặt nặng chuyện này, giờ tôi thực sự không biết nên xử lý thế nào.
Quỳnh Hoa