Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình không được hạnh phúc. Bố tôi nghiện rượu, từ nhỏ tôi phải sống với những trận đập phá nhà cửa mỗi lần ông say và những lời mắng nhiếc của mẹ mỗi khi tôi làm sai việc nào đó. Cứ như vậy tôi lớn lên trong nỗi sợ hãi và tự ti về bản thân. Mỗi lần đi học, tôi đều bị bạn bè cùng trang lứa bắt nạt, chế giễu và cả bạo lực học đường. Điều duy nhất tôi thấy bình yên là mỗi khi đi chăn bò, chỉ có đàn bò là những người bạn duy nhất đem lại cảm giác bình yên cho tôi.
Dường như những chuyện trải qua đã bắt tôi phải trưởng thành hơn bạn cùng trang lứa. Vì thế tôi và anh trai biết đi chợ buôn bán khi còn là những đứa trẻ mới bước vào cấp hai. Anh trai tôi cũng vì kiếm tiền mà bỏ ngang việc học khi mới học đến lớp chín. Cũng chính vì bỏ học sớm nên anh luôn muốn tôi học đến nơi đến chốn. Tôi không phải đứa con trai dễ bỏ cuộc nên sau vài lần thi, cuối cùng cũng đỗ một trường ở Hà Nội.
Trong thời gian tôi đi học, anh chị tôi đều lập gia đình và ra ở riêng. Những khoản trợ cấp của mẹ không đủ để trang trải sinh hoạt ở nơi chi phí đắt đỏ như Hà Nội nên tôi vừa đi học vừa làm thêm các công việc ở quán ăn để trang trải cuộc sống. Bởi vậy việc học của tôi không được tốt lắm, ra trường với tấm bằng tốt nghiệp trung bình. Sau khi ra trường, tôi cố gắng xin việc và chạy thêm xe công nghệ ở Hà Nội, nhưng trừ đi chi phí sinh hoạt cũng không dư được mấy nên tôi quyết định đi xuất khẩu lao động.
Đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài. Dù bản thân đã tự lập rất sớm, nhưng việc đến nơi xứ người một mình cho tôi cảm giác rất trống vắng và cô đơn. Sau khi sang bên này, tôi luôn cố gắng hết sức để kiếm tiền, gửi về cho gia đình và giúp đỡ anh chị những lúc khó khăn. Những tháng ngày ở nơi xứ người, tôi chỉ biết sáng đi làm, tối về ngủ nhưng vẫn không tiết kiệm được là bao. Sau sáu năm đi làm bên này, tôi chưa một lần về nhà chơi, cũng bởi chẳng có động lực nào để về nhà cả. Mọi người hỏi tôi có nhớ nhà không? Nhớ chứ, nhưng về nhà có vui vẻ đâu mà về.
Mỗi lần nhìn thấy người ta về nhà vui vẻ, hạnh phúc, tôi cũng thèm khát lắm, nhưng có lẽ số tôi không được may mắn để tận hưởng những niềm vui ấy. Từ nhỏ đến lớn, gia đình tôi chưa có một mâm cơm nào cười nói vui vẻ, kể cả tết, thậm chí dịp tết lại là những ngày chán nản nhất của tôi. Vì khi đặt mâm cơm xuống, bố mẹ tôi lại cãi nhau ầm ĩ, chúng tôi khuyên can thế nào ông bà cũng không nghe.
Bố tôi nghiện rượu, nói nhiều đã đành, nhưng mẹ cũng không kém cạnh, bà rất bảo thủ và cổ hủ, thêm cả gia trưởng nữa, nên tôi có nói gì, góp ý thế nào đều bị bà bỏ ngoài tai. Bà cứ làm việc không theo giờ giấc, ăn uống thì bữa ăn bữa bỏ, lâu dần người nhiều bệnh tật. Tính từ lúc tôi sang bên này đến nay là sáu năm, riêng tiền thuốc dành cho bà đi khám chữa bệnh cũng trên 200 triệu đồng. Hôm nay tôi gọi về nhà, thay vì nghe tiếng nói cười như người ta, tôi lại nghe ông bà chửi nhau, ông tố bà, bà tố ông, tôi không lạ gì việc đó nên tắt máy luôn.
Chính vì hoàn cảnh gia đình như vậy nên tôi 33 tuổi vẫn không dám yêu ai, bản thân hiện tại cũng không biết nên tiếp tục ở lại bên này hay về nữa. Sau những tháng ngày làm việc mệt mỏi và những suy nghĩ tiêu cực dẫn đến trầm cảm và kiệt sức. Hiện tại tôi không biết nên làm thế nào, một phần muốn về Việt Nam cưới vợ làm ăn, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, còn nếu tiếp tục ở nơi xứ người thì tương lai cũng rất mờ mịt. Con thuyền lênh đênh này không biết sẽ đi về đâu?
Như Thành